KIẾP SAU TÔI SẼ CỨU CON – PHẦN 2

Kết quả xét nghiệm sẽ quyết định tất cả. Trong kiếp trước, khi phát hiện khối u, nó đã lớn như quả trứng gà. Lần này, tôi cầu mong còn kịp thời gian…


06

07:00 sáng hôm sau. Tôi thức dậy trong căn phòng lạnh lẽo. Tuấn đã ngủ ở phòng khách từ đêm qua.

Minh An chạy vào ôm chân tôi: “Mẹ ơi, sao bố ngủ ngoài kia?”

Tôi ôm con, tim như thắt lại. Trong kiếp trước, tôi đã hy sinh mọi thứ để giữ một gia đình “hoàn hảo” trên bề ngoài. Kết quả là gì? Tôi chết trong cô đơn, con gái bơ vô sau lưng.

“Con ơi, đôi khi bố mẹ cần không gian riêng. Nhưng mẹ sẽ luôn ở bên con.”

09:00. Điện thoại reo. Bệnh viện gọi.

“Chị Hương, chị có thể đến lấy kết quả được không? Bác sĩ muốn trao đổi trực tiếp.”

Tay tôi run run cầm máy. Giọng y tá nghe có vẻ nghiêm trọng.

“Em sẽ đến ngay.”

Tôi gọi cho chị Lan – hàng xóm thân thiết: “Chị ơi, em nhờ chị trông Minh An một lúc được không?”

“Được chứ. Sao em trông lo lắng vậy?”

“Em đi lấy kết quả xét nghiệm.”

Chị Lan nắm tay tôi: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nếu chị biết tôi đã chết một lần rồi, chắc chị sẽ không nói vậy.

07

10:30. Phòng khám bác sĩ Linh. Tôi ngồi đối diện bà, tim đập như trống.

“Chị Hương, em có tin tốt và tin xấu.”

Tôi nắm chặt tay: “Bác sĩ nói thẳng ạ.”

“Tin xấu là em có một khối u nhỏ ở buồng trứng phải. Tin tốt là chúng ta phát hiện rất sớm, kích thước chỉ 1.2cm.”

Máu trong người tôi như đông lại. Đúng rồi – chính là khối u đã giết chết tôi trong kiếp trước.

“Bác sĩ ơi… nó có ác tính không?”

“Chúng ta cần sinh thiết để xác định. Nhưng với kích thước này, tỷ lệ thành công trong điều trị rất cao. Chị đừng lo.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã kịp thời. Lần này, tôi sẽ không chết.

“Bác sĩ ơi, nếu em không phát hiện sớm thì sao?”

“Với loại u này, nếu để muộn 2-3 năm, nó có thể di căn và rất khó điều trị.”

Đúng rồi. Trong kiếp trước, tôi phát hiện muộn đúng 3 năm.

“Em muốn phẫu thuật ngay được không ạ?”

“Được, nhưng chị cần bàn bạc với gia đình. Đây là quyết định quan trọng.”

Tôi cười cay đắng: “Bác sĩ ơi, gia đình em… họ không tin tưởng y học hiện đại.”

Bác sĩ Linh nhìn tôi với ánh mắt hiểu biết: “Em gặp nhiều trường hợp như chị. Nhưng đây là cơ thể của chị, chị có quyền quyết định.”

08

12:00. Tôi ngồi trong xe, gọi cho Tuấn.

“Anh ơi, em có kết quả xét nghiệm rồi.”

“Sao?” Giọng anh lạnh lùng.

“Em có khối u buồng trứng. Cần phẫu thuật.”

Im lặng dài. Rồi Tuấn nói: “Em đừng có hoang tưởng. Bác sĩ giờ chỉ biết dọa bệnh nhân để kiếm tiền.”

“Anh ơi, đây là tính mạng của em!”

“Về nhà mẹ đi. Mẹ có thuốc nam chữa được.”

Tôi cúp máy, nước mắt rơi ròng ròng. Trong kiếp trước, chính câu nói này đã đẩy tôi vào cái chết. Lần này, tôi sẽ không nghe.

13:00. Tôi gọi cho mẹ ruột – người duy nhất có thể hiểu tôi.

“Mẹ ơi, con cần mẹ.”

“Sao vậy con? Giọng con nghe buồn quá.”

Tôi kể hết mọi chuyện. Mẹ im lặng lâu, rồi nói:

“Con ơi, mẹ sẽ lên Sài Gòn ngay. Mẹ sẽ ở lại chăm con và cháu.”

“Cảm ơn mẹ. Con chỉ còn mẹ thôi.”

“Đừng nói vậy. Con còn có Minh An. Con phải mạnh mẽ vì con gái.”

Đúng rồi. Tôi không được yếu đuối. Tôi phải sống, vì Minh An.

09

15:00. Tôi về nhà, thấy Tuấn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Vâng mẹ, em sẽ đưa Hương về ngay… Dạ, mẹ nói đúng, bác sĩ giờ chỉ biết lừa tiền…”

Tôi bước vào, anh vội cúp máy.

“Em về rồi à? Mình chuẩn bị đồ về nhà mẹ đi. Mẹ đã pha thuốc nam chờ em rồi.”

“Em không về.”

“Sao?”

“Em sẽ phẫu thuật. Ngày mai.”

Tuấn sững sờ: “Em điên à? Mình chưa bàn bạc gì cả!”

“Anh đã bàn bạc rồi. Với mẹ anh. Còn với em – người bệnh – thì anh không cần bàn bạc.”

“Em nói gì vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh ơi, nếu anh yêu em thật, anh sẽ ủng hộ em chữa bệnh. Còn nếu anh chỉ quan tâm đến ý kiến mẹ anh, thì em xin lỗi, em không thể làm vợ anh nữa.”

“Em đang đe dọa anh à?”

“Em đang cứu mạng em. Và cứu tương lai con em.”

18:00. Mẹ tôi đến, mang theo một túi quần áo và nồi cháo gà.

“Mẹ đây rồi con.” Mẹ ôm tôi thật chặt.

Minh An chạy ra: “Bà ngoại!”

“Cháu yêu của bà! Bà sẽ ở đây chăm mẹ cháu nhé.”

Tuấn đứng nhìn, khuôn mặt tối sầm: “Cô về làm gì ạ?”

“Cháu ơi, con gái cô bệnh, cô về chăm sóc. Có gì sai không?”

“Hương không bệnh. Chỉ là bác sĩ dọa thôi.”

Mẹ tôi nhìn Tuấn với ánh mắt lạnh lùng: “Cháu là bác sĩ à? Hay cháu có bằng y khoa?”

Tuấn im lặng.

10

20:00. Sau bữa tối căng thẳng, Tuấn ra ngoài, bảo đi gặp bạn bè.

Tôi ngồi bên Minh An, đọc truyện cho con nghe. Mẹ ngồi bên cạnh, tay vuốt tóc tôi.

“Mẹ ơi, con sợ quá.”

“Sợ gì con?”

“Sợ phẫu thuật không thành công. Sợ để lại Minh An một mình.”

“Con ơi, mẹ tin con sẽ ổn. Con còn trẻ, sức khỏe tốt, phát hiện sớm. Mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Minh An ngước nhìn tôi: “Mẹ ơi, mẹ có bỏ con không?”

Tim tôi như vỡ ra: “Không bao giờ con ạ. Mẹ sẽ luôn ở bên con.”

Trong kiếp trước, tôi đã thất hứa. Lần này, tôi sẽ giữ lời.

22:30. Tuấn về, mùi rượu nồng nặc.

“Em quyết định cuối cùng là gì?” Anh hỏi.

“Em sẽ phẫu thuật vào 8h sáng mai.”

“Nếu em cứ cố chấp, đừng trách anh không ủng hộ.”

“Em không trách anh. Em chỉ buồn vì anh không yêu em như em nghĩ.”

Tuấn quay lưng đi: “Anh ngủ phòng khách.”

Tôi mỉm cười buồn. Trong kiếp trước, tôi đã cầu xin anh ở lại bên mình đêm cuối. Lần này, tôi không cần.

23:59. Còn 8 tiếng nữa là ca phẫu thuật. Tôi nằm ôm Minh An, lắng nghe nhịp thở đều đặn của con. Lần này, tôi sẽ thắng. Tôi phải thắng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang