Ca phẫu thuật sẽ quyết định tất cả. Trong kiếp trước, khi tôi nằm trên bàn mổ lần cuối, tôi chỉ còn 3 tháng để sống. Lần này, tôi sẽ chiến thắng số phận.
11
05:30 sáng. Tôi thức dậy trong vòng tay Minh An. Con bé ngủ say, khuôn mặt hồng hào như thiên thần.
Mẹ đã dậy từ sớm, nấu cháo gà cho tôi ăn trước khi vào viện.
“Con ăn ít thôi, đừng ăn nhiều.” Mẹ dặn dò lo lắng.
“Dạ con biết.”
06:30. Tuấn bước ra từ phòng khách, khuôn mặt mệt mỏi. Anh nhìn tôi đang chuẩn bị đồ đạc.
“Em… em thực sự quyết định rồi à?”
Tôi ngừng tay, nhìn anh: “Anh muốn em sống hay em chết?”
“Sao em nói vậy? Anh đâu có muốn em chết.”
“Vậy thì anh ủng hộ em đi phẫu thuật.”
Tuấn im lặng. Rồi anh nói: “Anh… anh sẽ đưa em đi.”
Tôi mỉm cười nhạt: “Không cần. Mẹ em sẽ đi cùng.”
“Anh là chồng em mà.”
“Chồng em ở đâu khi em cần nhất?”
Câu hỏi ấy khiến Tuấn cúi đầu.
12
07:00. Bệnh viện Vinmec. Tôi làm thủ tục nhập viện, mẹ bế Minh An theo sau.
“Mẹ ơi, sao mẹ phải nằm viện?” Con bé hỏi ngây thơ.
“Mẹ bị ốm một chút thôi con. Bác sĩ sẽ chữa khỏi cho mẹ.”
“Vậy mẹ về nhà khi nào?”
“Sớm thôi con. Mẹ hứa.”
07:30. Phòng bệnh VIP. Tôi thay đồ bệnh nhân, nhìn mình trong gương. Trong kiếp trước, lần cuối tôi nhìn gương, tôi chỉ còn da bọc xương.
Y tá vào chuẩn bị: “Chị sẵn sàng chưa?”
“Em sẵn sàng rồi.”
Mẹ nắm tay tôi: “Mẹ sẽ chờ con ở đây. Minh An cũng vậy.”
“Mẹ ơi, mẹ đi về đi. Đừng để cháu thấy mẹ lo lắng.”
“Không, mẹ phải ở đây. Con là tất cả của mẹ.”
Nước mắt tôi rơi. Trong kiếp trước, mẹ cũng nói vậy, nhưng mẹ chồng không cho mẹ ruột vào chăm sóc.
13
08:00. Phòng mổ. Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, ánh đèn chói lóa chiếu xuống.
Bác sĩ Linh đứng bên cạnh: “Chị đừng lo, ca mổ này rất đơn giản. Chúng tôi sẽ cắt bỏ khối u và một phần buồng trứng.”
“Bác sĩ ơi, em còn sinh con được không?”
“Được chứ. Chị còn trẻ, buồng trứng trái vẫn bình thường.”
Bác sĩ gây mê tiêm thuốc: “Chị đếm từ 10 xuống 1 nhé.”
“10… 9… 8…” Tôi mỉm cười. Lần này, tôi sẽ tỉnh dậy trong sự sống, không phải cái chết.
“7… 6… 5…”
Tôi nghĩ đến Minh An, đến tương lai con bé.
“4… 3… 2…”
Lần này, mẹ sẽ sống để bảo vệ con.
“1…”
14
11:30. Tôi tỉnh dậy trong phòng hồi sức. Cổ họng khô khốc, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chị tỉnh rồi à?” Y tá mỉm cười. “Ca mổ rất thành công.”
“Khối u… sao rồi?”
“Bác sĩ đã cắt bỏ hoàn toàn. Chúng tôi sẽ gửi sinh thiết, nhưng nhìn bằng mắt thường, nó có vẻ lành tính.”
Tôi khóc. Không phải khóc buồn, mà khóc vui. Tôi đã thắng. Tôi đã cứu được mình.
12:00. Mẹ và Minh An được phép vào thăm.
“Mẹ ơi!” Con bé chạy đến giường, nhưng mẹ tôi kéo lại.
“Từ từ con, mẹ vừa mổ xong.”
“Mẹ đau không?” Minh An hỏi, mắt đỏ hoe.
“Không đau đâu con. Mẹ khỏe rồi.”
Mẹ tôi nắm tay tôi, nước mắt rơi: “Con gái mẹ dũng cảm quá.”
“Mẹ ơi, con sợ quá. Sợ mình không dũng cảm đủ.”
“Con đã dũng cảm rồi. Con đã cứu được mình.”
15
14:00. Tuấn xuất hiện ở cửa phòng, tay cầm bó hoa hồng.
“Em… em thế nào rồi?”
“Em ổn. Ca mổ thành công.”
Anh đến gần giường: “Anh xin lỗi. Anh đã sai.”
“Anh sai ở chỗ nào?”
“Anh không nên nghe theo mẹ. Anh nên tin tưởng em.”
Tôi nhìn anh, trong lòng không còn tức giận, chỉ còn mệt mỏi: “Anh ơi, em không trách anh. Nhưng em cần thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân này.”
“Em muốn nói gì?”
“Em muốn nói, một người chồng tốt sẽ đặt sức khỏe vợ lên hàng đầu, không phải ý kiến của mẹ chồng.”
Tuấn cúi đầu: “Anh biết anh sai rồi.”
“Biết sai thôi chưa đủ. Anh phải thay đổi.”
16
16:00. Bác sĩ Linh vào thăm khám.
“Chị Hương, em có tin vui. Kết quả sinh thiết sơ bộ cho thấy khối u lành tính.”
Tôi thở phào: “Vậy em hoàn toàn khỏe rồi ạ?”
“Chưa hẳn. Chúng ta cần theo dõi thêm 6 tháng, xét nghiệm định kỳ. Nhưng tỷ lệ tái phát rất thấp.”
“Cảm ơn bác sĩ. Nếu em không phát hiện sớm thì sao?”
“Với vị trí và loại u này, nếu để 2-3 năm nữa, nó có thể phát triển thành ác tính và di căn. Lúc đó sẽ rất khó điều trị.”
Tôi rùng mình. Đúng như kiếp trước.
“Bác sĩ ơi, em muốn hỏi về di truyền. Con gái em có nguy cơ không?”
“Có thể có. Chị nên cho con khám định kỳ từ khi 18 tuổi.”
Tôi gật đầu. Tôi sẽ bảo vệ Minh An khỏi số phận của mình.
17
18:00. Mẹ chồng xuất hiện, khuôn mặt tối sầm.
“Hương khỏe rồi à?”
“Dạ, con khỏe rồi ạ.”
“Thấy chưa, mẹ nói gì? Bác sĩ chỉ cắt bỏ để kiếm tiền. Giờ con bị thiếu bộ phận cơ thể.”
Tôi nhìn bà, trong lòng chỉ còn thương hại: “Mẹ ơi, nếu con không phẫu thuật, con có thể chết.”
“Chết chi? Thuốc nam mẹ có thể chữa khỏi.”
“Mẹ có bằng y khoa không ạ?”
Bà sững sờ: “Sao con nói với mẹ như vậy?”
“Con nói sự thật. Con đã cứu được mạng con. Giờ con muốn sống để nuôi cháu.”
Mẹ chồng quay sang Tuấn: “Con trai mẹ, em nó nói năng sao vậy?”
Tuấn im lặng. Rồi anh nói: “Mẹ ơi, Hương nói đúng. Con đã sai khi nghe theo mẹ.”
“Sao? Con trai mẹ cũng quay lưng với mẹ à?”
“Không phải quay lưng. Nhưng con phải bảo vệ vợ con.”
Bà già bỏ đi, mặt tím tái.
18
20:00. Phòng bệnh yên tĩnh. Minh An ngủ trên ghế sofa, mẹ tôi ngồi bên cạnh.
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn gì con?”
“Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con, ủng hộ con.”
“Con là máu mủ của mẹ. Mẹ không ủng hộ con thì ủng hộ ai?”
Tôi nghĩ đến mẹ chồng, người đã gián tiếp giết chết tôi trong kiếp trước.
“Mẹ ơi, con muốn ly hôn.”
Mẹ giật mình: “Sao vậy con?”
“Con không thể sống với một người đàn ông không bảo vệ vợ mình.”
“Nhưng Minh An sao?”
“Con sẽ nuôi Minh An một mình. Con có thể làm được.”
Mẹ im lặng lâu: “Mẹ ủng hộ quyết định của con. Nhưng con hãy cho Tuấn một cơ hội nữa.”
“Tại sao?”
“Vì anh ấy đã thay đổi. Hôm nay anh ấy đã chống lại mẹ mình để bảo vệ con.”
Tôi suy nghĩ. Có lẽ mẹ nói đúng. Nhưng tôi cần thời gian để tin tưởng lại.
22:00. Tôi nằm nhìn trần nhà, cảm thấy nhẹ nhõm lần đầu tiên sau nhiều năm. Tôi đã thắng. Tôi đã cứu được mình. Giờ tôi có thể bảo vệ Minh An và tạo dựng cuộc sống mới.
Nhưng liệu Tuấn có thực sự thay đổi? Và mẹ chồng sẽ trả thù tôi như thế nào?