Tôi chết trong đau đớn, nhìn con gái 5 tuổi khóc gọi mẹ trong căn phòng bệnh viện lạnh lẽo. Ung thư giai đoạn cuối, phát hiện quá muộn vì tôi quá tin tưởng chồng và mẹ chồng. Họ che giấu bệnh tình, bảo chỉ là mệt mỏi, để tôi chết dần trong vô minh. Khi nhắm mắt, tôi chỉ còn một ân hận: không thể bảo vệ Minh An khỏi những con người độc ác ấy.
Nhưng trời cho tôi cơ hội. Tôi tỉnh dậy trong cơ thể 3 năm trước – khi mọi chuyện chưa quá muộn.
Lần này, tôi sẽ sống. Và tôi sẽ cứu con.
01
06:30 sáng. Tôi giật mình tỉnh dậy khi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, không còn cơn đau âm ỉ ở bụng dưới.
Ánh nắng mai chiếu qua cửa sổ, tôi nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Đây là căn nhà cũ, nơi tôi sống trước khi chuyển về nhà mẹ chồng. Trên tường vẫn còn tấm ảnh cưới, nụ cười tôi trong đó ngây thơ đến đau lòng.
“Mẹ ơi!” Tiếng gọi nhỏ nhẹ từ phòng bên. Minh An – con gái tôi lúc này mới 2 tuổi.
Tim tôi như ngừng đập. Trong kiếp trước, đúng hôm nay, tôi sẽ đồng ý chuyển về sống với mẹ chồng. Quyết định định mệnh đẩy tôi vào cái chết.
Tôi vội vàng chạy sang phòng con. Minh An đang ngồi trên giường, mái tóc xoăn tự nhiên rối bù, đôi mắt to tròn nhìn tôi. Trong kiếp trước, khi tôi chết, con chỉ 5 tuổi. Giờ đây, tôi có thêm 3 năm để cứu con, cứu chính mình.
“Mẹ đây, con.” Tôi ôm chặt Minh An, nước mắt rơi không kiểm soát được.
“Mẹ sao khóc?” Con bé vuốt má tôi bằng bàn tay nhỏ xíu.
“Mẹ vui quá, vì được ôm con.”
08:00. Điện thoại reo. Tên “Mẹ chồng” hiện lên màn hình. Tôi nhớ rõ cuộc gọi này – bà sẽ nói nhà mới rộng rãi, tốt cho cháu, và tôi đã ngây thơ đồng ý.
“Alô mẹ.”
“Hương à, mẹ nghĩ con nên chuyển về đây sống. Nhà rộng, có sân cho cháu chạy nhảy…”
“Mẹ ơi, em nghĩ gia đình nhỏ nên sống riêng ạ. Cảm ơn mẹ đã quan tâm.”
Tôi cúp máy, tay run run. Trong kiếp trước, tôi không bao giờ dám từ chối mẹ chồng.
02
10:00. Tôi đặt lịch khám tổng quát tại bệnh viện tư. Trong ký ức, cơn đau bụng dưới đầu tiên xuất hiện vào tháng sau. Nhưng mẹ chồng sẽ bảo “đau bụng thì uống thuốc nam”, còn chồng thì “bận làm việc, khám chi cho tốn tiền”.
Lần này tôi sẽ tự cứu mình.
“Anh Tuấn, em muốn đi khám sức khỏe.” Tôi nói với chồng khi anh về ăn trưa.
“Khám làm gì? Mình còn trẻ, khỏe mạnh.” Tuấn vừa nói vừa lướt điện thoại.
“Em cảm thấy không được khỏe. Và em muốn mua bảo hiểm sức khỏe cho cả gia đình.”
“Bảo hiểm chi cho tốn tiền. Có bệnh gì thì về nhà mẹ, bà biết nhiều thuốc hay.”
Tôi nhìn người đàn ông này – người mà tôi từng yêu say đắm, tin tưởng trao cả cuộc đời. Trong kiếp trước, chính anh đã ngăn cản tôi đi khám bệnh, tin theo lời mẹ rằng “con gái cứ sinh con là khỏe”.
“Anh không đồng ý thì em tự đi. Em có tiền.”
Tuấn ngẩng đầu, ánh mắt lạ lùng: “Sao dạo này em nói năng kỳ kỳ vậy?”
Tôi mỉm cười lạnh. Trong kiếp trước, tôi ngoan ngoãn, nghe lời, không bao giờ cãi lại. Giờ tôi đã biết sự thật – anh chỉ cần một người vợ nghe lời, không cần một người vợ sống.
03
14:30. Phòng khám bệnh viện Vinmec. Tôi ngồi chờ kết quả xét nghiệm, tim đập thình thịch.
Minh An ngồi bên cạnh, chơi với búp bê. Con không biết rằng mẹ đang chạy đua với tử thần.
“Chị Hương, mời chị vào.” Y tá gọi tên.
Bác sĩ Linh – người phụ nữ trung niên với ánh mắt hiền từ, xem kết quả xét nghiệm rồi nhìn tôi:
“Chị có triệu chứng gì bất thường không?”
“Chưa ạ, nhưng em muốn kiểm tra tổng quát. Gia đình em có tiền sử ung thư.”
Bác sĩ gật đầu: “Chị làm đúng. Với phụ nữ trẻ, tầm soát sớm rất quan trọng. Em sẽ chỉ định thêm vài xét nghiệm chuyên sâu.”
Tôi thở phào. Trong kiếp trước, khi phát hiện bệnh, khối u đã di căn. Lần này, tôi sẽ bắt được nó từ khi còn nhỏ.
17:00. Trên đường về, tôi dừng ở ngân hàng. Tôi rút toàn bộ tiền tiết kiệm, mở tài khoản riêng. Trong kiếp trước, khi tôi bệnh nặng, Tuấn đã chuyển hết tài sản về tên mẹ, bảo “để cháu sau này có thừa kế”.
Tôi sẽ không để điều đó lặp lại.
04
19:00. Bữa tối tại nhà mẹ chồng. Tôi nhìn bà già ngồi đầu bàn, mắt nhỏ li ti quan sát từng cử chỉ của tôi. Trong kiếp trước, bà đã thuyết phục tôi không đi khám bệnh, bảo “thuốc tây độc hại, thuốc nam mới bổ”.
“Hương, sao hôm nay con ăn ít vậy?” Mẹ chồng hỏi, giọng giả tạo quan tâm.
“Con không được khỏe lắm ạ.”
“Ừ, mẹ thấy con gầy đi. Chắc do ở riêng không ai chăm sóc. Về đây mẹ nấu nướng cho.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà: “Con đã đi khám bác sĩ rồi ạ.”
Ánh mắt bà thay đổi ngay lập tức: “Khám chi? Bác sĩ giờ chỉ biết lừa tiền. Mẹ có thuốc nam hay, uống là khỏi ngay.”
“Em nghĩ nên tin tưởng y học hiện đại hơn.” Tôi nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Tuấn đặt đũa xuống mạnh: “Em nói sao với mẹ vậy?”
“Anh ơi, đây là sức khỏe của em. Em có quyền quyết định.”
Căn phòng im lặng đến ngột ngạt. Trong kiếp trước, tôi không bao giờ dám cãi lại. Giờ tôi biết – sự ngoan ngoãn của tôi chính là vũ khí giết chết tôi.
05
21:30. Về đến nhà, Tuấn im lặng suốt đường. Tôi ru Minh An ngủ, hát bài “Ru con” – bài hát tôi không kịp hát cho con trong những ngày cuối đời kiếp trước.
“Mẹ hát hay quá.” Con bé cười toe toét.
“Mẹ sẽ hát cho con nghe mỗi đêm.” Tôi hứa, nước mắt lại rơi.
22:00. Tuấn bước vào phòng ngủ, khuôn mặt lạnh lùng:
“Em định làm gì? Cãi lại mẹ, tự ý đi khám bệnh, giờ còn rút tiền riêng?”
Tôi giật mình. Anh đã biết chuyện tài khoản?
“Anh theo dõi em à?”
“Mình là vợ chồng, sao lại giấu giếm nhau?”
Tôi nhìn người đàn ông này, trong kiếp trước tôi từng nghĩ anh yêu tôi. Giờ tôi mới thấy – anh chỉ muốn kiểm soát tôi.
“Anh ơi, em chỉ muốn bảo vệ bản thân và con. Nếu anh thực sự yêu em, anh sẽ ủng hộ em.”
“Yêu? Em nghĩ tình yêu là cãi lại gia đình chồng, làm theo ý mình?”
Tôi mỉm cười buồn: “Em nghĩ tình yêu là quan tâm đến sức khỏe vợ, muốn vợ sống lâu để cùng nuôi con.”
Tuấn quay lưng bỏ đi. Tôi biết, cuộc hôn nhân này đã kết thúc từ lúc tôi quyết định sống cho chính mình.
Nhưng không sao. Lần này, tôi sẽ sống. Và tôi sẽ cho Minh An một cuộc đời tốt đẹp.
Còn 2 ngày nữa sẽ có kết quả xét nghiệm. Tôi cầu nguyện, hy vọng lần này tôi đã kịp thời…
[Hết phần 1]